Saturday Chillin' - Chap 4(End)



4. Spring Flower

Mùa đông lạnh lẽo trôi qua cùng với kỳ thi học kỳ một và những mối tình tan vỡ. Nói là "những", vì Jiu đá tôi, sau đó cô ấy cũng lại chia tay bạn trai mới để quay lại với tôi, hình như là vào hồi tháng 1. Nhưng tôi từ chối cô ấy và nói rằng mình chẳng còn thích cô ấy nữa. Jiu có níu kéo dằn vặt vài ba câu, nhưng tính tự ái cao khiến nàng nhanh chóng bỏ cuộc và chúc chúng tôi sẽ là bạn bè sau này. Seung Hyun cũng có crush một đàn anh ở trường. Anh ta đối tốt với cậu ấy và chăm sóc cậu ấy khá nhiều ở lớp học thêm môn vẽ. Nhưng đàn anh lại quá thông minh đến nỗi biết cậu ấy thích mình, nên một hôm anh ta bảo bạn gái mang đồ ăn tới lớp học vẽ cho anh ấy, nhân tiện giới thiệu bạn gái mình cho cả lớp. Vậy là mối tình của Seung Hyun nhanh chóng chết yểu. Hôm đó trời đổ tuyết dày nhất của mùa đông, lần này tôi rủ Seung Hyun về nhà mình ngủ. Mẹ tôi vui vẻ nấu ăn cho bọn tôi, rồi chúng tôi ngồi đánh điện tử cả tối. Thế mà sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, đã thấy Seung Hyun đang ngồi làm bài tập theo thói quen.

Từ lúc đó, chẳng hiểu sao tôi lại thấy thích cậu ấy nhiều hơn. Mỗi một tin nhắn đùa cợt từ Seung Hyun tôi lại thấy vui hơn, và thêm phần khó chịu nếu cậu ấy bận trong lớp hoặc đi làm mà không thể trả lời. Dần dần, tôi bắt đầu kiếm cớ ghé qua gặp Seung Hyun nhiều hơn là chỉ thứ bảy. Có hôm tôi mượn cớ ghé qua đưa cậu đề ôn tập thi cuối kỳ, có hôm tôi lại ghé qua đưa cậu ấy đề cương. Mà vui nhất là sau đó Seung Hyun sẽ chủ động qua chỗ tôi để trả lại bài ôn tập. Cậu ấy học nhanh và ghi chép cũng nhanh. Phần nào dài quá không chép kịp thì chụp ảnh lại.

Tôi tự hỏi: liệu Seung Hyun có thích mình không nhỉ?

Thay vì tỏ tình với cậu ấy, tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu bật đèn xanh cho Seung Hyun. Đầu tiên, cứ cuối tuần là tôi lại mò đến ngủ lại với cậu ấy. Thậm chí đàn anh còn trêu:

"Chúng mày yêu nhau đấy à?"

Theo tính cách Seung Hyun thì cậu ấy chỉ cười, còn tôi thì bảo:

"Sao? Anh ghen à?"

Đàn anh bĩu môi:

"Được đấy! Nhưng đừng khoe khoang vênh váo vậy!"

Sau đó ổng bỏ vào phòng riêng còn Seung Hyun thì bật cười thành tiếng.

Giai đoạn này chỉ là để cậu ấy biết rằng: tôi không khó chịu khi bị trêu là thích cậu ấy - hay ý là bị trêu là gay. Vì thực sự thôi đang thích cậu ấy mà. Nhưng phải hạn chế thôi kẻo cậu ấy sẽ cho rằng tình cảm của tôi là đùa bỡn mất. Cũng may là lần sau khi đàn anh bảo:

"Mày lại mò qua đây làm gì?"

"Em qua học cùng Seung Hyun. Thật là, huynh à em cũng mua thịt tới mà. Chỉ là học một mình rất chán thôi."

Giọng nói và vẻ mặt đủ chân thành để cả Seung Hyun và đàn anh mủi lòng. Sau đó, tôi bắt đầu đụng chạm Seung Hyun nhiều hơn để cậu ấy quen với mình. Seung Hyun rất ghét bị ôm khi ngủ, cậu ấy vặn người suốt và bảo rằng do nằm một mình quen rồi, từ bé không ngủ với bố mẹ hay em gái nên không quen có người ôm mình. Thế nên tôi để cậu ấy thoải mái nằm riêng khi ngủ. Có đôi khi tôi cũng ngủ quên trước cậu, nhưng khi tỉnh dậy, tôi sẽ quàng tay sang ôm nhẹ cậu ấy từ bên ngoài chăn. Nó như thể một thói quen vậy, rằng cứ nhìn thấy Seung Hyun nằm cạnh là theo phản xạ quàng lên vai cậu ấy. Thời gian đó và cả bây giờ, Seung Hyun choáng đầy tâm trí tôi. Mặc dù tay tôi luôn khoác lên cậu bên ngoài chăn, nhưng sáng hôm sau ngủ dậy tôi đã thấy tay mình nằm yên ổn trong chăn, ấm áp và được vén cẩn thận. Nghĩ tới cậu chăm sóc mình là tôi lại nhoẻn miệng cười.

Rồi thì, không còn là đụng chạm trong lúc ngủ nữa, khi học thêm đôi khi tôi sẽ kiếm cớ mệt mỏi và ngả vào vai cậu ấy:

"Mệt quá Seung Hyun à..."

"Cố lên nốt bài này thôi"- cậu ấy vỗ nhẹ đầu tôi.

"Sao tớ ghét bài viết luận thế chứ!"- cái này thì tôi ghét thật.

"Còn tớ thì ghét toán."- Seung Hyun đáp.

"Vậy sao cậu không đưa bài luận tớ chép còn tớ đưa bài toán cho cậu chép?"

"Bài luận là tớ tự làm, còn toán là cậu chép từ đáp án ra, tưởng tớ không biết chắc?"

"Tớ có thể làm được bài toán á, cậu quá coi thường tớ rồi."

"Ờ, để coi cuối kỳ điểm cậu sao."- Seung Hyun đanh đá đáp lại bằng giọng Gwang Ju

"Nếu điểm tớ cao hơn cậu thì sao?"

"Tớ mời cậu thịt nướng"- Seung Hyun đáp -"Còn nếu điểm tớ cao hơn cậu?"

"Vậy tớ sẽ làm mọi thứ mà cậu yêu cầu!"

"Chơi lớn vậy luôn?"- Seung Hyun hỏi.

"Tớ chắc thắng mà."- tôi vênh váo.

Thực ra trong thâm tâm tôi tin tưởng tuyệt đối rằng Seung Hyun sẽ chẳng đưa ra yêu cầu quá đáng nào đâu.

Thế rồi, trong những đụng chạm âm thầm và cả công khai, tôi nhận ra rằng có khi nào Seung Hyun cũng thích tôi không? Cậu ấy không hề tỏ ra khó chịu hay e dè mỗi khi tôi khoác vai cậu ấy, dựa vào vai cậu ấy. Thậm chí mới hôm qua thôi, tôi còn giả vờ rằng mệt quá muốn ngủ, rồi gối đầu lên đùi cậu ấy. Seung Hyun cũng chẳng đẩy tôi ra mà vuốt vuốt tóc tôi mấy cái:

"Cậu thì làm gì mà mệt? Tớ đi làm mỗi ngày còn không kêu đây."

"Tớ mệt thật mà."

"Cậu chỉ làm nũng thôi."

Biết là làm nũng mà cậu ấy cũng đâu có phản đối? Thế là tôi vừa nhắm mắt vừa cười cười. Vậy rồi cũng ngủ quên thật trên đùi cậu ấy. Có lẽ cái kế hoạch khiến cậu ấy "quen hơi" với tôi lại thành phản tác dụng - Người trở nên quen thói lại là tôi. Rồi mỗi tối trong tuần tôi lại mong tới cuối tuần, những buổi gặp mặt chỉ mấy phút đi bộ về nhà lại trở nên không đủ.

Kỳ thi học kì tới và thực sự là tôi trở nên chăm học hẳn lên. Một phần trong tôi tự tin rằng điểm toán của mình không tệ, nhưng nhỡ đâu Seung Hyun cũng đang điên cuồng ôn luyện để thắng tôi và muốn tôi làm gì đó cho cậu ấy thì sao? Tôi thì đã lên trước kế hoạch rằng: Khi tôi thắng cậu ấy, chúng tôi đi ăn thịt nướng, nhưng tôi sẽ trả tiền trước, và đổi lại thì cậu ấy sẽ làm cho tôi một chuyện. Vì cái kế hoạch này nhất - định - phải - thành - công nên tôi lao vào ôn luyện cả toán nâng cao. Lên lớp thì hỏi bài học sinh giỏi khiến lũ bạn đều hỏi:

"Mày bị sao thế?"

"Sao tự dưng lại chăm học thế?"

"Bố mày lại yêu cầu cao à?"

"Không"- tôi đáp - "Tao chả quan tâm gì học đâu, chỉ môn toán thôi, cũng chỉ học kỳ này thôi."

Thế là lũ bạn tôi cũng xúm vào ngồi làm bài tập cùng tôi. Tự dưng cậu bạn học giỏi mà xa lánh trong lớp lại bị/được vây quanh bởi lũ con trai nổi tiếng bọn tôi - thực ra là cũng nổi tiếng đó. Thế nên cứ giờ ra chơi là mấy cô nàng lớp khác lại đứng ở cửa lớp ngó ngó rồi chụp ảnh. Học tập điên cuồng lại có thêm đồng bọn học cùng nên tự bản thân tôi thấy khá hài lòng và hiệu quả. Nhưng khi gặp Seung Hyun đều phải tỏ ra mình rất nhởn nhơ để cậu ấy không đề phòng. Tôi chẳng bao giờ học trước mặt Seung Hyun cả.

Rồi thì thành quả ngọt ngào cũng tới. Tôi hý hửng mang điểm về khoe với Seung Hyun. Toán chưa bao giờ là môn sở trường của cậu ấy nên điểm được 90 cũng là cao rồi. Nhưng khi thấy tôi được toàn bộ điểm không sai câu nào, cậu ấy cũng ngạc nhiên:

"Ngày Jong Hoon, vậy là cậu thực sự giỏi toán đó hở?"

"Tất nhiên rồi." - tôi cười đắc thắng.

Vậy là vào một ngày mùa xuân, khi hoa anh đào bắt đầu nở rộ khắp đường phố, chúng tôi đi ăn thịt nướng rồi ra ngoài đi dạo ngắm hoa. Seung Hyun thì cứ lải nhải rằng tôi làm sai giao kèo: Cậu ấy sẽ trả lại tiền thịt nướng cho tôi chứ không làm theo sai bảo của tôi đâu.

"Tớ đâu có định bắt cậu làm việc vặt cho tớ chứ?"- tôi bảo.

"Thế cậu định bảo tớ làm gì?"

"Từ từ đã, cậu vội cái gì chứ? Cậu lo cái gì? Ngắm hoa đi kìa."

Trời tháng 3 vẫn lạnh run, đối lập hẳn với không gian tràn ngập sắc hồng của hoa anh đào. Mọi người dường như cũng chậm rãi đi dạo thay vì nhịp sống hối hả bình thường, khuôn mặt ai cũng vui vẻ và đầy sức sống. Nhưng tôi thì cảm giác tim mình thì đập nhanh hơn và đống thịt hồi nãy ăn vào giờ đang tức lại ở bụng khiến hô hấp khó hơn.

"Ngồi ở kia đi"- Seung Hyun chỉ về phía ghế gỗ gần bờ sông. Hoa đào rơi đầy mặt đường và mặt sông, các gia đình đưa con nhỏ và thú cưng đi dạo thì cười nói vui vẻ, đứng chụp ảnh tí tách rôm rả.

"Chụp ảnh check in không?"- tôi hỏi cậu.

"Hai thằng bọn mình á?"- cậu hỏi lại nhưng mồm thì đã cười toe toét.

Tôi chỉ về bóng của bọn tôi chiếu trên đường, phủ lên những cánh hoa đào.

"Chụp kiểu này rồi đăng lên thì chẳng ai biết mình đi với ai đâu."- tôi nói rồi lấy điện thoại ra chụp hai cái bóng bọn tôi trên đường. Seung Hyun cũng ngồi yên cho tôi khoác lên vai cậu ấy giơ tay chữ V tạo dáng, để ảnh chụp lên không ai nhìn ra là chúng tôi đi cùng trai hay gái. Nhưng cậu ấy lại chụp đôi bàn chân chung tôi đối diện nhau, nhìn là biết rõ giày con trai, chứng tỏ Seung Hyun đang muốn come out - hoặc đã come out với bạn bè.

Mà khoan con trai đi ngắm hoa đào cùng nhau thì có sao đâu.

Hoặc có lẽ do tôi đang hồi hộp quá rồi.

"Cậu mệt à?"- Seung Hyun vừa chỉnh ảnh vừa hỏi.

"Chắc do ăn no quá"- tôi giả vờ xoa bụng, nhưng là để cho bản thân bớt lo lắng hồi hộp hơn.

Ngồi bên cạnh tôi, Seung Hyun chỉnh ảnh qua loa rồi cũng cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu ngắm cảnh. Tôi nhìn sang thấy vẻ mặt cậu ấy trở nên nhẹ nhàng và thư thái hơn bao giờ hết. Một chiếc xe bán cafe lưu động gần đó phát bài nhạc tình yêu mà tôi không nhớ tên, chỉ nhớ lời ca và giai điệu mang máng. Seung Hyun thì khẽ lắc lư cái đầu theo nhạc rồi nhìn các gia đình, các nhóm bạn nói chuyện với nhau. Tôi và cậu ấy ngồi đây, yên lặng ngắm nhìn thế giới xoay quanh cũng đủ hạnh phúc rồi. Giờ thì tôi hiểu vì sao người ta hay ước thời gian dừng lại, giống như tôi đang ước ao vào chính giây phút này đây.

"Seung Hyun à"- tôi gọi cậu.

Seung Hyun quay ra nhìn tôi.

"Đi chơi với cậu vui thật đấy."

Cậu ấy nhướn mày nhìn tôi, rồi lại nhếch môi cười nhìn ra đằng trước, như thể tôi đang lảm nhảm trêu chọc cậu ấy vậy.

"Cả việc học cùng cậu, ngồi ở quán cafe học tập trong lúc cậu làm việc - khiến tớ có cảm giác chúng ta đang làm việc cùng nhau. Rồi thì đi ăn với cậu cho dù là các món ăn vỉa hè. Và đơn giản là việc đi bên cậu thôi, tớ đều rất thích."

Lúc này Seung Hyun nghiêm túc nhìn tôi. Tôi cũng hít vào một hơi trước khi nói ra:

"Tớ thích cậu."

Seung Hyun im lặng, tròn mắt nhìn tôi.

"Chúng mình hẹn hò được không?"

Cậu quay đi và cúi gằm mặt xuống đất, trong lòng tôi đã nghĩ hôm nay có lẽ là một ngày rất tệ. Kiểu như có những ngày bạn bước chân trái ra khỏi nhà và gặp đủ vận xui từ trên đường lẫn ở lớp, rồi về nhà lại bị bố mẹ mắng nữa. Nhưng rồi bạn sẽ vượt qua thôi. Và ngày hôm nay, nếu Seung Hyun từ chối tôi, chắc tôi sẽ đau lòng và mệt mỏi, khổ sở như những ngày tồi tệ đó, nhưng rồi cũng sẽ vượt qua thôi.

Thế nên Jong Hoon à, Choi Jong Hoon mày không được sợ!

Tôi tự lên tinh thần cho mình dù cho bàn tay đã mướt mồ hôi. Mà Seung Hyun thì cứ cúi mặt xuống nên tôi không thể nhìn vào mắt cậu ấy được.

"Yêu cầu của tớ khi thắng cá cược là,"- tôi lại đành phải mở lời trước -"Dù cậu không thích tớ thì cũng đừng trốn tránh tớ nhé. Tớ biết là sẽ rất ngại nếu tỏ tình bất thành. Nhưng mà kiểu thích của tớ dành cho cậu, nếu dùng từ "yêu" thì không đúng, nó không đủ. Đối với tớ cậu rất khác những người khác. Tớ từng hẹn hò với nhiều người, nhưng không thích ở bên họ quá lâu. Hết thời gian hẹn hò thì tớ lại về với cuộc sống riêng của mình. Nhưng tớ là thích ở bên cậu trước, rồi mới muốn hẹn hò với cậu.

Tớ thích mọi giây phút mình ở cùng nhau, giống như là khi chúng ta đang ngồi đây và chẳng nói gì cả, ngắm nhìn thành phố này. Cảm xúc của tớ khi ở bên cậu đều là hạnh phúc, đối với tớ mỏi kỷ niệm của chúng ta đều rất đẹp.

Nên là...."

Lúc này tôi thấy Seung Hyun bắt đầu chớp mắt, vai cậu ấy nhô lên như thể cậu ấy cũng đang cố hít thở. Thế là tôi bỗng lắp bắp:

"Nên là, nếu cậu không thích tớ, thì mình lại về làm bạn nhé?"

Tôi cúi mặt xuống đất nhìn vào những cánh hoa đậu lên giày của mình.

"Mà bọn mình đã cá cược rồi, cậu phải làm theo lời tớ chứ"- tôi lẩm bẩm -"Cậu phải đồng ý rằng bọn mình vẫn là bạn..."

Tôi đang nghẹn ngào cảm xúc rằng mình vừa bị từ chối trong "im lặng", thì từ "im lặng" đó bật ra một tiếng cười thật quá đáng:

"Haha... Choi Jong Hoon cậu nói cái gì đấy hả?"

Tôi liếc liếc qua cậu, khuôn mặt Seung Hyun lúc đó, vừa rạng rỡ vừa lấp lánh ánh sáng, giống hệt khuôn mặt của những gia đình hạnh phúc xung quanh đây.

"Vậy là cậu đồng ý hả?"- tôi thì thầm.

Seung Hyun khẽ đỏ mặt quay đi, nhưng cậu ấy vẫn cười.

"Đồng ý mà đúng không? Đúng không?" - tồi ghì sát cổ cậu ấy về phía mình hỏi bằng được. Seung Hyun vẫn cố gỡ ra.

"Không nói, cậu phải tự hiểu chứ? Không nói!"

"Sao cậu quá đáng thế? Tớ đã tỏ tình rồi mà?"

"Thì tớ cũng có từ chối đâu?"

"Nhưng cậu hãy nói một tiếng nhận lời đi chứ?"

"Không nói đấy thì làm sao?"

Nhìn chúng tôi như hai thằng nhóc đang đánh đùa nhau giữa ngày xuân tươi đẹp này. Thế rồi bọn tôi cũng buông nhau ra, mỗi đứa ngồi bên ghế cười như được mùa.Gánh nặng trong lòng tôi coi như cũng được trút bỏ. Thích một người và nói với người đó mình thích họ thực sự khiến bạn thấy nhẹ nhàng lắm. Đặc biệt là khi người ấy nhận lời. Mấy cái lo lắng lúc nãy của tôi hãy quên đi quên đi thôi.

Thế rồi trong lặng thinh, có bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi. Tôi quay sang nhìn Seung Hyun, cậu ấy không nói gì nhưng tai đã đỏ lên rồi. Tạm tha cho cậu ấy, coi như đây là câu trả lời vậy.

Trong đầu tôi bỗng hiện ra hàng loạt các hình ảnh: nếu có đứa bạn nào của tôi hoặc học cùng trường tôi đi ngang qua chụp lại cảnh tôi đang nắm tay con trai ở trên phố thế này thì hẳn sẽ là tin động trời ở trường tôi đấy. Rồi thì tôi sẽ bị bạn bè truy hỏi, hoặc là xa lánh vì nghĩ rằng tôi là đồ biến thái? Chuyện sẽ rất nhanh đến tai bố tôi và ông sẽ mắng tôi một trận, bắt tôi không được gặp cậu, chuyển trường tôi rồi tống tôi sang nước ngoài, mẹ tôi thì sẽ khóc lóc nhiều lắm và có thể, Seung Hyun sẽ bị bố tôi đưa tiền cộng với dọa nạt không được gặp tôi nữa. Và tôi với cậu ấy sẽ bị ngăn cấm chia xa, khóc lóc đau khổ.

Ừ mấy chuyện trên phim đó đều lấy ý tưởng từ ngoài đời cả, nhỡ đâu nó lại xảy đến với tôi và cậu?

Nhưng vì trời đẹp quá, cánh hoa màu hồng hồng cứ bay theo làn làn gió nhưng như một cơn mưa màu hồng vậy, nên tôi cảm thấy mọi khó khăn cũng sẽ chỉ thoảng qua như gió thổi cánh hoa mà thôi. Chừng nào mà chúng tôi còn nắm tay nhau như thế này đây.

Tôi rút điện thoại ra đăng tải hình ảnh bọn tôi vừa chụp cái bóng của nhau, rồi update rằng:

Tỏ tình thành công!

Sau đó tôi lại cất điện thoại đi, nắm chặt tay Seung Hyun. Mỉm cười nghĩ rằng sẽ kể cho bạn bè nghe về cậu như thế nào. Rồi sẽ phải để cậu ấy đến nhà tôi nhiều hơn nhằm lấy lòng mẹ tôi nữa chứ. Phải rồi, chẳng có chuyện gì là không thể giải quyết cả.

Nên là lúc này hãy cứ thế này đã, tận hưởng buổi chiều hạnh phúc này nhé.

Hết.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến